Bà Cố Cha Phúc ( bà Cartarina Trần Thị Giã - bà Cố Đại ) bị tai biến mạch máu não
Chào cả Nhà !
8 giờ sáng nay ( 13 / 11 / 2015 ), Tôi nhận được
điện thoại của Em trai báo : “ Anh Hai ,
Mẹ bị tai biến ( Bà Cartarina Trần Thị Giã- bà Cố Đại ), đang cấp cứu ở bệnh viện Hoàn Mỹ, một
hung tin làm Tôi sốc nặng . Sau vài phút
lấy lại bình tĩnh, tôi vội vàng đến bệnh viện.
Trên đường đi
, tôi suy tư về số phận và giới hạn của
con người; về quy luật muôn thuở “ Sinh – Lão – Bệnh – Tử “; về những ngày gian
khổ nhất cuộc đời trong thập niên 70 và
80 của thế kỷ trước , sau ngày thống
nhất đất nước. Những ký ức tràn về, dù đã rất nhiều lần kỷ niệm xưa quay về với
tôi, nhưng lần này tôi thổn thức.
Chỉ vài tháng nữa thôi , gia đình chúng tôi mừng Ba và Mẹ kỷ niệm 50
năm thành hôn, cái mốc và thời gian mà anh chị em con cháu cảm nhận được rằng
: Ông thật hạnh phúc bên Bà , Bà quan
tâm chăm Ông từng li từng tí trong tình
yêu tuyệt hảo. Nay đã đến tuổi cổ lai hy , nhưng ông bà vẫn cứ gọi nhau : anh
anh em em , mình ơi ! thật ngọt ngào….
Nhớ , tuổi thơ chúng tôi cũng “ bằng chị , bằng anh
“ , nhưng cuộc đời không như ước mơ…
Sau biến cố 1975, Mẹ tôi gánh một đầu quang gánh là em gái thứ tư mới 7 tháng tuổi,
đầu gánh còn lại là lương thực , băng rừng lội suối , đi bộ là chính, vì phương
tiện giao thông đường rừng thiếu thốn và lạc hậu, nhiều ngày ngủ rừng, sức kiệt
nhưng ý chí không tàn, bà đi thăm Ba tôi
đang “ Học Tập “ tại tam biên ( biên
giới 3 nước : Lào , Việt nam , Kampuchia ) vì là lính Miền Nam .
20 năm tiếp đó , bao nhiêu khó nhăn , thiếu
thốn vất vả ….đè nặng đôi vai và đôi tay mẹ tôi, Bà tần tảo mua bán nhỏ lẻ từng
củ khoai , củ sắn …thức khuya dậy sớm kiếm cái ăn cho gia đình, chỉ mong sao những đứa con no
bụng ( miễn là lương thực, chẳng dám mơ cao lương mỹ vị), và ấm áo ( dù là
những tấm áo chắp vá ) những mùa đông rét. Giai đoạn mà thỉnh thoảng đi qua
giấc ngủ , Tôi còn vả cả mồ hôi , vì đời sống xuống tận cùng xã hội.
Rồi
những năm sau đó , quầy hàng trở nên tạp
hóa, lớn dần nhờ sự trung tín và tài khéo léo của Mẹ , nhờ sự cộng tác giúp đỡ
của Ba và anh em chúng tôi.
Chúng tôi trưởng thành vươn lên từ mồ hôi và nước
mắt của Ba Mẹ, nhưng nhìn lại thì Ba Mẹ đã già….
Dẫu biết rằng , bệnh – hoặc tử là không tránh khỏi , tôi vẫn thấy đăng đắng trong cổ họng…
.nhưng một niềm hy vong thật lớn lao vào Thiên Chúa , vì đời sống Ba Mẹ tin yêu
phó thác vào Chúa , hiền hòa với mọi người , yêu thương con cháu bà con…Lời
Chúa luôn đặt trên môi Mẹ. Mẹ luôn sống
với tâm tình con thảo hằng luôn phụng thờ tế lễ Thiên Chúa là Cha, thực hành
truyền Giáo bằng chính đời sống mẫu mực người Ki-tô hữu và thường xuyên làm
việc bác ái như là chứng từ sống động có Chúa.
……dòng suy tư
tạm ngắt khi tôi mở cửa phòng cấp cứu…
Mẹ tôi ngấn lệ khi thấy mỗi thành viên gia đình tôi, nói không còn được rõ, tay chân
vẫn cử động được.
Bác sĩ cho biết , do bệnh tháo đường và áp huyết lên
cao , làm tổn thương một phần vỏ não, cần tiếp tục theo dõi và điều trị. 10 giờ
, Cha Phúc ( con trai của bà ) đến thăm , cũng có ý cử hành Bí tích xức Dầu bệnh nhân ,
nhưng thấy bà còn tỉnh và các chi vẫn cử động tốt, nên lại thôi. Đến 15 giờ chiều, các biến chứng theo chiều
xấu đi, một nửa người bên trái không cử động được, Mẹ ra hiệu xin Cha xức
Dầu bệnh nhân. Ba tôi đã mời Cha GB
Nguyễn Công Thủy ( TTMV-GpĐN) đến xức Dầu cho Mẹ. Tay phải Mẹ nắm tay Ba, mẹ
xúc động rất nhiều làm anh em con cháu chúng tôi thổn thức.
Phải chăng, đây là dấu chỉ Ba Mẹ cần sự nghĩ ngơi
sau nhiều năm miệt mài lao nhọc ; là lời
mời gọi một cách quyết liệt lòng hiếu
thảo của con cháu ; là lời cảnh tỉnh của quy luật muôn đời Sinh –
Lão – Bệnh – Tử, để mỗi người cố gắng
sống ngày càng hoàn thiện.
Một bài học làm người mà con cháu có thể học một
cách dễ dàng, đó là tấm gương của Bà….
Kính thưa cả Nhà
Đôi dòng suy tư và chia sẻ mang tính riêng tư, xin
cả Nhà thông cảm !!!
Nhưng xin cả Nhà, vì tình thương , cầu nguyện cho Mẹ tôi, luôn tín thác vào Chúa
cho đến hết chặng đường đời.
Toma Trương Văn Ân